Câu chuyện cảm động về một đám cưới thiếu vắng chú rể.
Trong khi nhiều cặp vợ chồng khỏe mạnh có thể gây hại cho nhau vì những mâu thuẫn nhỏ, vẫn có những cặp đôi tận tụy chăm sóc nhau dù một người đang mang bệnh tật. Tại xã Phú Mãn, huyện Quốc Oai, Hà Nội, vợ chồng ông Lương Công Diên (SN 1954) và bà Bùi Thị Nguyết (SN 1955) là một ví dụ điển hình. Họ đã có gần 40 năm gắn bó, hiện bà Nguyết thường xuyên trò chuyện với khách thay chồng, do ông Diên gặp khó khăn trong giao tiếp và sức khỏe ngày càng yếu đi sau di chứng chiến tranh. Họ đã quen biết từ nhỏ, cùng học từ tiểu học đến THPT và sau đó cùng viết đơn nhập ngũ, trong đó ông Diên bị thương nặng khi làm nhiệm vụ năm 1972.
Vài năm sau, bà Nguyết viết đơn xin vào kho quân khí, lên Lạng Sơn làm nhiệm vụ và vẫn liên lạc với ông Diên qua thư. Sau khi ông Diên bị thương nặng và mất trí nhớ, họ gần như mất thông tin về nhau. Khi hai miền sum họp, bà Nguyết về quê, còn ông Diên di chuyển giữa các trại thương binh. Dù được nhiều thanh niên để ý và gia đình thúc giục, bà vẫn không đồng ý kết hôn. Trong những bữa cơm, nghe cha mẹ nhắc về ông Diên, bà bất ngờ cảm thấy khác lạ. Hàng ngày, bà thường qua hỏi thăm sức khỏe ông và giúp đỡ gia đình ông, từ việc cấy ruộng đến gánh cỏ, khiến gia đình ông quý mến bà hơn.
Ông Diên, khi đó là Chủ tịch xã, đã thuyết phục bà Nguyết đồng ý kết hôn mà không do dự. Gia đình bà, dù không phản đối quyết định của con gái, vẫn lo lắng vì ông Diên đang bị mất trí nhớ và liệt nửa người. Họ băn khoăn về tương lai của con gái và vai trò trụ cột gia đình. Dù vậy, bà Nguyết cảm thấy động lực và kiên cường trước những khó khăn. Nhớ lại đám cưới năm 1977, bà chia sẻ rằng lễ cưới diễn ra giản dị cùng với 4 đôi khác, không có tiệc tùng hay bánh kẹo.
UBND xã đã tổ chức lễ cưới cho bà Nguyết với sự chứng kiến của hai bên gia đình và chính quyền địa phương. Bà Nguyết cảm thấy vui vẻ khi bước lên bục sân khấu, dù chỉ mình bà không có chú rể bên cạnh do ông Diên đang điều trị ở trại thương binh. Sau khi cưới, ông Diên được chuyển về gần gia đình và hai năm sau họ có con đầu lòng. Dù bệnh tật, ông vẫn cố gắng về thăm vợ con và giúp đỡ việc nhà. Sau 11 năm cưới, ông Diên xin ra trại thương binh về sống cùng gia đình, nhưng di chứng chiến tranh vẫn khiến ông phải chịu đựng những cơn đau.
Bà Nguyết gần như một tay chăm sóc ông Diên trong những lúc khó khăn do bệnh tật. Ông Diên chia sẻ, bà gánh vác mọi việc trong gia đình, vừa làm cha vừa làm mẹ, vừa chăm sóc bố mẹ chồng, điều đó là động lực giúp ông vượt qua bệnh tật. Dù ban đầu không thể đi lại, ông đã tập luyện để phục hồi nhờ sự cảm phục trước tấm lòng của vợ. Bà Nguyết cho biết tình yêu và hạnh phúc của họ không thể đong đếm, quan trọng là dù khó khăn vẫn dành tình yêu cho nhau. Chuyện tình của họ đã bền bỉ suốt 12 năm, vượt qua nhiều thử thách.


Source: https://afamily.vn/tinh-yeu-hon-nhan/chuyen-tinh-cam-dong-ve-dam-cuoi-khong-co-chu-re-20130719035621621.chn